Một năm 3 vụ lúa nhưng người nông dân vẫn chưa thể an nhàn. |
Vùng đồng bằng
sông Cửu Long (ĐBSCL), lượng gạo xuất khẩu chiếm 90% cả nước với việc thực hiện
chương trình lúa chất lượng cao 1 triệu ha, phần lớn các loại gạo xuất khẩu
trong năm qua đều là loại gạo có phẩm cấp trung bình (15% tấm), giá trị thấp
không thể so sánh được với gạo của Thái Lan.
Trước năm
1975, ĐBSCL làm lúa 1 vụ, 6 tháng. Để tăng năng suất, nhà nước Việt Nam đã
cho đê bao khép kín để ngăn nước vào mùa lũ, một năm có thể sản xuất 3 vụ, mỗi
vụ trung bình 3 tháng. Vụ Đông – Xuân từ tháng 11 – tháng 2 âm lịch, Hè – Thu từ tháng 3 – tháng
6 âm lịch và Thu – Đông từ tháng 7 đến
tháng 10 âm lịch. Tuy nhiên, đôi lúc tùy thuộc vào thời tiết khí hậu, bắt đầu vụ
mới cũng xê dịch ngày tháng.
Nông dân đang gia cố đê bao. |
Thoạt đầu
chương trình đê bao cũng có đem lại hiệu quả vì giúp người nông dân tăng năng
xuất và thu nhập, nhưng đó chỉ là cái lợi trước mắt, dần về sau
người ta mới thấy được thật sự cái hại to lớn từ việc đê bao khép
kín.
Một vấn
đề mà người nông dân đều biết , lợi ích của nước lũ có tác dụng rửa
phèn và mầm bệnh, cung cấp cho đất một lượng phù sa màu mỡ đó là một
lợi thế của Việt Nam nói chung và ĐBSCL nói riêng.
Những năm
gần đây, cái hại của đê bao khép kín ngày càng nhìn thấy rõ hơn, đất cằn cỗi thêm sau mỗi vụ lúa, để khắc
phục vấn đề này người dân chỉ còn cách tăng cường lượng phân bón,
thuốc trừ sâu và các loại thuốc khác để duy trì năng suất của cây
lúa, đồng nghĩa với việc đó càng khiến cho đất bị ô nhiễm các chất
hóa học từ thuốc và phân bón.
Một điều
cũng cần quan tâm, khi nhắc đến ĐBSCL mọi người đều biết là một vùng
cá bạc tôm vàng do con nước của dòng sông Cửu Long (Mekong )
mang lại.
“Bồng bồng con ngủ cho ngoan
Dưới sông cá lội, trên ngàn
chim bay
Ước gì mẹ có mười tay
Tay kia bắt cá, tay này bắt
chim”
Nhưng đó
giờ chỉ còn là quá khứ, từ khi bao đê ngăn không cho nước vào đồng
các loại cá, tôm không còn nơi để sinh sản và nguồn thức ăn bị hạn
chế khiến cho chúng không thể sinh sôi phát triển. Ngày nay, sản lượng
cá thiên nhiên ở ĐBSCL ngày càng ít, có những loại cá từng là thế
mạnh của ĐBSCL mà khi nhắc đến tên ai
trong chúng ta cũng cảm thấy thích thú thưởng thức như cá lóc, cá
trê, cá rô, cá sặc, cá chạch lấu, cá thác lác, cá bông lau… đặc biệt
là loại cá linh làm mắm mà ai cũng biết, nhưng bây giờ đã trở nên khan
hiếm và có những nơi đã không còn. Còn cá nuôi thì chất lượng không thể
so sánh được với cá thiên nhiên.
Tăng năng suất
cây lúa bằng cách tăng vụ chưa chắc đã đem lại sự phồn thịnh cho người dân,
trúng mùa thì giá hạ, hạt gạo xuất khẩu qua nhiều tay (trung gian) thì lợi nhuận
cho người nông dân ngày càng teo tóp. Đến thời điểm này thì nông dân đã đuối sức
với lúa vụ 3 từ lỗ cho đến huề vốn nhưng không làm không được.
Những nơi
có thể chuyển đổi, thì nông dân đã bỏ cây lúa chuyển sang trồng các
loại hoa màu, có người thì lập vườn trồng cây lâu năm và điều đáng
buồn hơn là có những nơi người dân phải bỏ đất một thời gian dài để
giúp khôi phục lại đất, nhưng đó là phương án không mang lại kết quả
cao, còn phun bùn vào ruộng thì quá tốn kém.
Nhiều nơi
chính quyền địa phương cũng muốn xả đê đưa nước vào giúp khôi phục lại đất
nhưng đã quá muộn vì nhiều người dân đã lập vườn, trồng các loại cây
lâu năm, nếu xả lũ thì sẽ gây lụt và phá hủy những vườn
cây.
Nông dân vùng đồng bằng sông Cửu Long mong muốn có một
phương án để giúp họ vượt qua cảnh tiến thoái lưỡng nan, nâng cao đời
sống để họ còn bám ruộng, bám vườn.
Thanh An Lê
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét