Thục Quyên
Từ năm 1975, tim và óc tôi không lấy Tết tây hay Tết ta, hay lúc cây cỏ đâm chồi nẩy mộc tại nơi mình sống để làm mốc thời gian, mà cứ đếm thêm một năm, mỗi lần ngày 30/04 lại đến.
Sắp 41 năm. Nhìn lại, Việt Nam còn gì?
Cá nhân tôi tuy biết hiện nay tình trạng đất nước về mọi mặt, môi sinh, kinh tế, chính trị, ngày càng kiệt quệ, độc lập cũng chỉ vẽ trên giấy, nhưng thấy vừa le lói một niềm vui, một niềm hy vọng, vì sự xuất hiện đang rõ nét của một đám đông thuộc nhiều thành phần xã hội đang nhìn và đi về cùng một hướng, và nhất là ăn khớp với nhau trong hành động .
Đám đông đó đã đủ mạnh để sự hiện hữu của họ được ghi nhận rõ ràng, với một sức tăng trưởng có vẻ không theo cấp số cộng mà theo cấp số nhân.